| English | 日本語 |

Tokyo Linux Users Group

Overview

This is a stub node for Nguyen's translation of “When Sysadmins Ruled the Earth”.

When Sysadmins Ruled the Earth

Written by Cory Doctorow Winner of the 2007 Locus Award for best novelette. Congratulations Cory! This story has been unlocked, and is visible in its entirety to all readers. Please enjoy the 2007 Locus best Novelette!

Illustrated by Rob Dumuhosky

Tôi” bắt đầu viết When Sysadmins Ruled the Earth từ mùng 6 tháng 7 năm 2005 trong khi dạy tại Clarion. Ngày hôm sau đó, tàu điện ngầm và xe buýt London bị đánh bom , trong đó có cả xe buyets mà tôi vẫn đi làm hàng sáng ( Tôi ở Michigan, dạy ở Clarion, lạy chúa ) . Sự trùng lặp này ngoài tưởng tượng nếu bạn là người cầm bút . Và tôi bỏ bễ truyện ngắn này trong vài tháng .

Khi quay trở lại, tôi có một ý tưởng mới, một câu chuyện của Felix và Van anh dũng chiến đấu bảo vệ máy chủ online tong khi cả thế giới rớt mạng . Một khi nó đã xảy ra, sự khủng hoảng thầm lặng không thể xóa bỏ - giống như nỗi sợ hãi bởi sự hủy diệt hạt nhân ở những năm 80, tôi tỉnh dậy, mặt đất hoàn toàn khác với những bệnh dịch giả tưởng: Y2K, thay đổi thời tiết, und zo weiter . Đó là những ý tưởng cơ bản của một câu chuyện về ngày tận thế của thế giới .

Những ngày đầu từ khi bắt đầu đi làm, tôi là một sysadmin và tôi kính trọng vô hạn những người đồng nghiệp: sysadmin là nững người thợ bí mật của vũ trụ, họ bảo vệ cuộc sống của bạn .

Part 1

Khi chiếc điện thoại đặc biệt của Felix đổ tiếng vào hai giờ sáng, Kelly đảo người, đấm vào vai Felix rít lên, “Sao anh không tắt cái của chết tiệt ấy đi trước khi đi ngủ?”

“Vì tôi cần phải nghe,” Felix trả lời .

“Anh có phải bác sĩ đâu,”, cô ta nói và đá Felix khi anh ta quay chân khỏi giường, đá quần đùi của Felix trước khi anh kịp mặc. “Anh là thằng quản trị mạng khốn nạn.”

“Đấy là nghề của tôi,” Felix nói.

“Họ dạy anh như một con rối,”, cô ta nói . " Tôi biết tôi đúng . Lạy chúa, anh đã là bố rồi đấy, anh không thể ra khỏi nhà vào nửa đêm khi trang web sex của ai đó có vấn đề . Đừng nhấc máy nữa . "

Felix nghĩa cô nói đúng, nhưng anh nhấc máy .

“Router chính đứng. BGP không có tín hiệu phản hồi.” Giọng máy từ hệ thống theo dõi tự động chả quan tâm nếu Felix chửi . Và Felix chửi tục để thoải mái hơn.

“Anh có thể chữa ở nhà,” anh ta nói. Felix có thể login vào UPS và khởi động lại router . UPS ở netblock khác, có router riêng và có hệ thống cung cấp điện vĩnh cửu .

Lúc này Kelly ngồi hẳn dạy trên giường, bộ dạng chẳng khỏe khoắn chút nào trước gương . " Trong 5 năm kể từ ngày cưới, anh chả bao giờ chữa được máy tính từ nhà cả. " Lần này cô ta sai - Felix luôn sửa máy từ nhà, nhưng anh là làm bí mật và không bao giờ để lộ ra mặt, nên cô ta không thể nhớ . Và Kelly cũng đúng , vì Felix không bao giờ có log làm việc sau 1AM, nghĩ là anh ta không bao giờ đến “phòng cấm” ( cage ) làm việc vào giờ đó. Đó là luật Bảo Toàn Vũ Trụ Vô Hạn - aka, Luật Felix.

5 phút sau, Felix đã ngồi trước vô lăng . Anh ta không thể giải quyết vấn đề đó từ nhà . Netblock của router độc lập không còn trực tuyến . Lần cuối khi điều này xảy ra, một thằng công nhân xây dựng chết tiệt đã kéo ditch-witch qua ống chứa dây chính vào trung tâm dữ liệu . Kết quả là Felix đã phải cùng 50 sysadmin khốn khổ khác đứng trên cái lỗ trong cả tuần, chửi rủa thằng khốn khổ được thuê 24/7 để lắp lại hàng vạn dây dẫn với nhau vào một cuộn .

Điện thoại của Felix dừng rung sau 02 lần . Anh để nó ghi đè lên tiếng stereo. TODO. Tiếng Kelly gọi .

“Hi,” Felix trả lời.

“Đừng khúm núm , Em nghe thấy trong giọng nói của anh.”

Felix cười miễn cưỡng. " Em kiểm tra đi, làm gì có!"

“Em yêu anh, Felix,”, Kelly nói.

“Anh yêu em đến phát điên đây, Kelly. EM ngủ tiếp đi.”

“2.0 vẫn chưa ngủ,”, Kelly nói. Thằng bé đã từng là Beta Test từ khi còn trong trứng, và khi cô trở dạ, Felix nhận được điện và nhào ra khỏi office, hét lên, ' Hàng ra rồi, Gold Master!' Họ gọi nói là 2.0 trước khi nó cất tiếng khóc đầu tiền . " Thằng nhỏ lỏi này sinh ra để bú tí mẹ."

“Anh xin lỗi đã đánh thức em,” Felix nói . Felix đã gần đến trung tâm dữ liệu. Không có traffic vào 2AM. Anh giảm tốc và đưa xem chầm chậm vào cửa nhà xe. Anh không muốn để mất sóng trước khi vào nhà ga ngầm.

“Điều đó không làm e thức dậy đâu,” cô nói. “Anh đã làm ở đó 7 năm. Anh được 3 cấp trên thông báo . Đưa cho họ điện thoại thì anh sẽ được trả tiền.”

“Anh không muốn đòi hỏi báo cáo của mình được làm gì nếu anh không làm,”, anh ta nói.

“Nhưng anh đã làm,” cô nói . “Thôi em xin! Em không muốn bị đánh thức vào nửa đêm. Em nhớ anh hàng đêm.”

“Kelly—”

“EM nhớ anh hơn cả giận dữ. Em chỉ nhớ anh, chỉ thế thôi. Anh cho em những giấc mơ ngọt ngào.”

“OK,” Felix nói.

“Chỉ thế thôi ư?”

“Chính xác. Chỉ thế thôi.Anh không thể để em bị ác mộng, và anh đã trả giá. Từ này trở đi, anh chi gọi vào đêm để bù lại những ngày nghỉ.”

She laughed. “Sysadmins don't take holidays.”

“This one will,” he said. “Promise.”

“You're wonderful,” she said. “Oh, gross. 2.0 just dumped core all over my bathrobe.”

“That's my boy,” he said.

“Oh that he is,” she said. She hung up, and he piloted the car into the data-center lot, badging in and peeling up a bleary eyelid to let the retinal scanner get a good look at his sleep-depped eyeball.

He stopped at the machine to get himself a guarana/medafonil power-bar and a cup of lethal robot-coffee in a spill-proof clean-room sippy-cup. He wolfed down the bar and sipped the coffee, then let the inner door read his hand-geometry and size him up for a moment. It sighed open and gusted the airlock's load of positively pressurized air over him as he passed finally to the inner sanctum.

It was bedlam. The cages were designed to let two or three sysadmins maneuver around them at a time. Every other inch of cubic space was given over to humming racks of servers and routers and drives. Jammed among them were no fewer than twenty other sysadmins. It was a regular convention of black tee-shirts with inexplicable slogans, bellies overlapping belts with phones and multitools.

Normally it was practically freezing in the cage, but all those bodies were overheating the small, enclosed space. Five or six looked up and grimaced when he came through. Two greeted him by name. He threaded his belly through the press and the cages, toward the Ardent racks in the back of the room.

“Felix.” It was Van, who wasn't on call that night.

“What are you doing here?” he asked. “No need for both of us to be wrecked tomorrow.”

“What? Oh. My personal box is over there. It went down around 1:30 and I got woken up by my process-monitor. I should have called you and told you I was coming down—spared you the trip.”

Felix's own server—a box he shared with five other friends—was in a rack one floor down. He wondered if it was offline too.

“What's the story?”

“Massive flashworm attack. Some jackass with a zero-day exploit has got every Windows box on the net running Monte Carlo probes on every IP block, including IPv6. The big Ciscos all run administrative interfaces over v6, and they all fall over if they get more than ten simultaneous probes, which means that just about every interchange has gone down. DNS is screwy, too—like maybe someone poisoned the zone transfer last night. Oh, and there's an email and IM component that sends pretty lifelike messages to everyone in your address book, barfing up Eliza-dialog that keys off of your logged email and messages to get you to open a Trojan.”

“Jesus.”

“Yeah.” Van was a type-two sysadmin, over six feet tall, long pony-tail, bobbing Adam's apple. Over his toast-rack chest, his tee said CHOOSE YOUR WEAPON and featured a row of polyhedral RPG dice.

Felix was a type-one admin, with an extra seventy or eighty pounds all around the middle, and a neat but full beard that he wore over his extra chins. His tee said HELLO CTHULHU and featured a cute, mouthless, Hello-Kitty-style Cthulhu. They'd known each other for fifteen years, having met on Usenet, then f2f at Toronto Freenet beer-sessions, a Star Trek convention or two, and eventually Felix had hired Van to work under him at Ardent. Van was reliable and methodical. Trained as an electrical engineer, he kept a procession of spiral notebooks filled with the details of every step he'd ever taken, with time and date.

“Not even PEBKAC this time,” Van said. Problem Exists Between Keyboard And Chair. Email trojans fell into that category—if people were smart enough not to open suspect attachments, email trojans would be a thing of the past. But worms that ate Cisco routers weren't a problem with the lusers—they were the fault of incompetent engineers.

“No, it's Microsoft's fault,” Felix said. “Any time I'm at work at 2AM, it's either PEBKAC or Microsloth.”

Part 2

They ended up just unplugging the frigging routers from the Internet. Not Felix, of course, though he was itching to do it and get them rebooted after shutting down their IPv6 interfaces. It was done by a couple bull-goose Bastard Operators From Hell who had to turn two keys at once to get access to their cage—like guards in a Minuteman silo. 95 percent of the long distance traffic in Canada went through this building. It had better security than most Minuteman silos.

Felix and Van got the Ardent boxes back online one at a time. They were being pounded by worm-probes—putting the routers back online just exposed the downstream cages to the attack. Every box on the Internet was drowning in worms, or creating worm-attacks, or both. Felix managed to get through to NIST and Bugtraq after about a hundred timeouts, and download some kernel patches that should reduce the load the worms put on the machines in his care. It was 10AM, and he was hungry enough to eat the ass out of a dead bear, but he recompiled his kernels and brought the machines back online. Van's long fingers flew over the administrative keyboard, his tongue protruding as he ran load-stats on each one.

“I had two hundred days of uptime on Greedo,” Van said. Greedo was the oldest server in the rack, from the days when they'd named the boxes after Star Wars characters. Now they were all named after Smurfs, and they were running out of Smurfs and had started in on McDonaldland characters, starting with Van's laptop, Mayor McCheese.

“Greedo will rise again,” Felix said. “I've got a 486 downstairs with over five years of uptime. It's going to break my heart to reboot it.”

“What the everlasting shit do you use a 486 for?”

“Nothing. But who shuts down a machine with five years uptime? That's like euthanizing your grandmother.”

“I wanna eat,” Van said.

“Tell you what,” Felix said. “We'll get your box up, then mine, then I'll take you to the Lakeview Lunch for breakfast pizzas and you can have the rest of the day off.”

“You're on,” Van said. “Man, you're too good to us grunts. You should keep us in a pit and beat us like all the other bosses. It's all we deserve.”

Part 3

“It's your phone,” Van said. Felix extracted himself from the guts of the 486, which had refused to power up at all. He had cadged a spare power-supply from some guys who ran a spam operation and was trying to get it fitted. He let Van hand him the phone, which had fallen off his belt while he was twisting to get at the back of the machine.

“Hey, Kel,” he said. There was an odd, snuffling noise in the background. Static, maybe? 2.0 splashing in the bath? “Kelly?”

The line went dead. He tried to call back, but didn't get anything—no ring nor voicemail. His phone finally timed out and said NETWORK ERROR.

“Dammit,” he said, mildly. He clipped the phone to his belt. Kelly wanted to know when he was coming home, or wanted him to pick something up for the family. She'd leave voicemail.

He was testing the power-supply when his phone rang again. He snatched it up and answered it. “Kelly, hey, what's up?” He worked to keep anything like irritation out of his voice. He felt guilty: technically speaking, he had discharged his obligations to Ardent Financial LLC once the Ardent servers were back online. The past three hours had been purely personal—even if he planned on billing them to the company.

There was sobbing on the line.

“Kelly?” He felt the blood draining from his face and his toes were numb.

“Felix,” she said, barely comprehensible through the sobbing. “He's dead, oh Jesus, he's dead.”

“Who? Who, Kelly?”

“Will,” she said.

Will? he thought. Who the fuck is -- He dropped to his knees. William was the name they'd written on the birth certificate, though they'd called him 2.0 all along. Felix made an anguished sound, like a sick bark.

“I'm sick,” she said, “I can't even stand anymore. Oh, Felix. I love you so much.”

“Kelly? What's going on?”

“Everyone, everyone—” she said. “Only two channels left on the tube. Christ, Felix, it looks like dawn of the dead out the window—” He heard her retch. The phone started to break up, washing her puke-noises back like an echoplex.

“Stay there, Kelly,” he shouted as the line died. He punched 911, but the phone went NETWORK ERROR again as soon as he hit SEND.

He grabbed Mayor McCheese from Van and plugged it into the 486's network cable and launched Firefox off the command line and googled for the Metro Police site. Quickly, but not frantically, he searched for an online contact form. Felix didn't lose his head, ever. He solved problems and freaking out didn't solve problems.

He located an online form and wrote out the details of his conversation with Kelly like he was filing a bug report, his fingers fast, his description complete, and then he hit SUBMIT.

Van had read over his shoulder. “Felix—” he began.

“God,” Felix said. He was sitting on the floor of the cage and he slowly pulled himself upright. Van took the laptop and tried some news sites, but they were all timing out. Impossible to say if it was because something terrible was happening or because the network was limping under the superworm.

“I need to get home,” Felix said.

“I'll drive you,” Van said. “You can keep calling your wife.”

They made their way to the elevators. One of the building's few windows was there, a thick, shielded porthole. They peered through it as they waited for the elevator. Not much traffic for a Wednesday. Where there more police cars than usual?

“Oh my God—” Van pointed.

The CN Tower, a giant white-elephant needle of a building loomed to the east of them. It was askew, like a branch stuck in wet sand. Was it moving? It was. It was heeling over, slowly, but gaining speed, falling northeast toward the financial district. In a second, it slid over the tipping point and crashed down. They felt the shock, then heard it, the whole building rocking from the impact. A cloud of dust rose from the wreckage, and there was more thunder as the world's tallest freestanding structure crashed through building after building.

“The Broadcast Centre's coming down,” Van said. It was—the CBC's towering building was collapsing in slow motion. People ran every way, were crushed by falling masonry. Seen through the port-hole, it was like watching a neat CGI trick downloaded from a file-sharing site.

Sysadmins were clustering around them now, jostling to see the destruction.

“What happened?” one of them asked.

“The CN Tower fell down,” Felix said. He sounded far away in his own ears.

“Was it the virus?”

“The worm? What?” Felix focused on the guy, who was a young admin with just a little type-two flab around the middle.

“Not the worm,” the guy said. “I got an email that the whole city's quarantined because of some virus. Bioweapon, they say.” He handed Felix his Blackberry.

Felix was so engrossed in the report—purportedly forwarded from Health Canada—that he didn't even notice that all the lights had gone out. Then he did, and he pressed the Blackberry back into its owner's hand, and let out one small sob.

Part 4

The generators kicked in a minute later. Sysadmins stampeded for the stairs. Felix grabbed Van by the arm, pulled him back.

“Maybe we should wait this out in the cage,” he said.

“What about Kelly?” Van said.

Felix felt like he was going to throw up. “We should get into the cage, now.” The cage had microparticulate air-filters.

They ran upstairs to the big cage. Felix opened the door and then let it hiss shut behind him.

“Felix, you need to get home—”

“It's a bioweapon,” Felix said. “Superbug. We'll be OK in here, I think, so long as the filters hold out.”

“What?”

“Get on IRC,” he said.

They did. Van had Mayor McCheese and Felix used Smurfette. They skipped around the chat channels until they found one with some familiar handles.

> pentagons gone/white house too

> MY NEIGHBORS BARFING BLOOD OFF HIS BALCONY IN SAN DIEGO

> Someone knocked over the Gherkin. Bankers are fleeing the City like rats.

> I heard that the Ginza's on fire

Felix typed: I'm in Toronto. We just saw the CN Tower fall. I've heard reports of bioweapons, something very fast.

Van read this and said, “You don't know how fast it is, Felix. Maybe we were all exposed three days ago.”

Felix closed his eyes. “If that were so we'd be feeling some symptoms, I think.”

> Looks like an EMP took out Hong Kong and maybe Paris—realtime sat footage shows them completely dark, and all netblocks there aren't routing

> You're in Toronto?

It was an unfamiliar handle.

> Yes—on Front Street

> my sisters at UofT and i cnt reach her—can you call her?

> No phone service

Felix typed, staring at NETWORK PROBLEMS.

“I have a soft phone on Mayor McCheese,” Van said, launching his voice-over-IP app. “I just remembered.”

Felix took the laptop from him and punched in his home number. It rang once, then there was a flat, blatting sound like an ambulance siren in an Italian movie.

> No phone service

Felix typed again.

He looked up at Van, and saw that his skinny shoulders were shaking. Van said, “Holy motherfucking shit. The world is ending.”

Part 5

Felix pried himself off of IRC an hour later. Atlanta had burned. Manhattan was hot—radioactive enough to screw up the webcams looking out over Lincoln Plaza. Everyone blamed Islam until it became clear that Mecca was a smoking pit and the Saudi Royals had been hanged before their palaces.

His hands were shaking, and Van was quietly weeping in the far corner of the cage. He tried calling home again, and then the police. It didn't work any better than it had the last 20 times.

He sshed into his box downstairs and grabbed his mail. Spam, spam, spam. More spam. Automated messages. There—an urgent message from the intrusion detection system in the Ardent cage.

He opened it and read quickly. Someone was crudely, repeatedly probing his routers. It didn't match a worm's signature, either. He followed the traceroute and discovered that the attack had originated in the same building as him, a system in a cage one floor below.

He had procedures for this. He portscanned his attacker and found that port 1337 was open—1337 was “leet” or “elite” in hacker number/letter substitution code. That was the kind of port that a worm left open to slither in and out of. He googled known sploits that left a listener on port 1337, narrowed this down based on the fingerprinted operating system of the compromised server, and then he had it.

It was an ancient worm, one that every box should have been patched against years before. No mind. He had the client for it, and he used it to create a root account for himself on the box, which he then logged into, and took a look around.

There was one other user logged in, “scaredy,” and he checked the proccess monitor and saw that scaredy had spawned all the hundreds of processes that were probing him and plenty of other boxen.

He opened a chat:

> Stop probing my server

He expected bluster, guilt, denial. He was surprised.

> Are you in the Front Street data-center?

> Yes

> Christ I thought I was the last one alive. I'm on the fourth floor. I think there's a bioweapon attack outside. I don't want to leave the clean room.

Felix whooshed out a breath.

> You were probing me to get me to trace back to you?

> Yeah

> That was smart

Clever bastard.

> I'm on the sixth floor, I've got one more with me.

> What do you know?

Felix pasted in the IRC log and waited while the other guy digested it. Van stood up and paced. His eyes were glazed over.

“Van? Pal?”

“I have to pee,” he said.

“No opening the door,” Felix said. “I saw an empty Mountain Dew bottle in the trash there.”

“Right,” Van said. He walked like a zombie to the trash can and pulled out the empty magnum. He turned his back.

> I'm Felix

> Will

Felix's stomach did a slow somersault as he thought about 2.0.

“Felix, I think I need to go outside,” Van said. He was moving toward the airlock door. Felix dropped his keyboard and struggled to his feet and ran headlong to Van, tackling him before he reached the door.

“Van,” he said, looking into his friend's glazed, unfocused eyes. “Look at me, Van.”

“I need to go,” Van said. “I need to get home and feed the cats.”

“There's something out there, something fast-acting and lethal. Maybe it will blow away with the wind. Maybe it's already gone. But we're going to sit here until we know for sure or until we have no choice. Sit down, Van. Sit.”

“I'm cold, Felix.”

It was freezing. Felix's arms were broken out in gooseflesh and his feet felt like blocks of ice.

“Sit against the servers, by the vents. Get the exhaust heat.” He found a rack and nestled up against it.

> Are you there?

> Still here—sorting out some logistics

> How long until we can go out?

> I have no idea

No one typed anything for quite some time then.

Part 6

Felix had to use the Mountain Dew bottle twice. Then Van used it again. Felix tried calling Kelly again. The Metro Police site was down.

Finally, he slid back against the servers and wrapped his arms around his knees and wept like a baby.

After a minute, Van came over and sat beside him, with his arm around Felix's shoulder.

“They're dead, Van,” Felix said. “Kelly and my s-- son. My family is gone.”

“You don't know for sure,” Van said.

“I'm sure enough,” Felix said. “Christ, it's all over, isn't it?”

“We'll gut it out a few more hours and then head out. Things should be getting back to normal soon. The fire department will fix it. They'll mobilize the Army. It'll be OK.”

Felix's ribs hurt. He hadn't cried since—Since 2.0 was born. He hugged his knees harder.

Then the doors opened.

The two sysadmins who entered were wild-eyed. One had a tee that said TALK NERDY TO ME and the other one was wearing an Electronic Frontiers Canada shirt.

“Come on,” TALK NERDY said. “We're all getting together on the top floor. Take the stairs.”

Felix found he was holding his breath.

“If there's a bioagent in the building, we're all infected,” TALK NERDY said. “Just go, we'll meet you there.”

“There's one on the sixth floor,” Felix said, as he climbed to his feet.

“Will, yeah, we got him. He's up there.”

TALK NERDY was one of the Bastard Operators >From Hell who'd unplugged the big routers. Felix and Van climbed the stairs slowly, their steps echoing in the deserted shaft. After the frigid air of the cage, the stairwell felt like a sauna.

There was a cafeteria on the top floor, with working toilets, water and coffee and vending machine food. There was an uneasy queue of sysadmins before each. No one met anyone's eye. Felix wondered which one was Will and then he joined the vending machine queue.

He got a couple more energy bars and a gigantic cup of vanilla coffee before running out of change. Van had scored them some table space and Felix set the stuff down before him and got in the toilet line. “Just save some for me,” he said, tossing an energy bar in front of Van.

By the time they were all settled in, thoroughly evacuated, and eating, TALK NERDY and his friend had returned again. They cleared off the cash-register at the end of the food-prep area and TALK NERDY got up on it. Slowly the conversation died down.

"I'm Uri Popovich, this is Diego Rosenbaum. Thank you all for coming up here. Here's what we know for sure: the building's been on generators for three hours now. Visual observation indicates that we're the only building in central Toronto with working power—which should hold out for three more days. There is a bioagent of unknown origin loose beyond our doors. It kills quickly, within hours, and it is aerosolized. You get it from breathing bad air. No one has opened any of the exterior doors to this building since five this morning. No one will open the doors until I give the go-ahead.

"Attacks on major cities all over the world have left emergency responders in chaos. The attacks are electronic, biological, nuclear and conventional explosives, and they are very widespread. I'm a security engineer, and where I come from, attacks in this kind of cluster are usually viewed as opportunistic: group B blows up a bridge because everyone is off taking care of group A's dirty nuke event. It's smart. An Aum Shin Rikyo cell in Seoul gassed the subways there about 2AM Eastern—that's the earliest event we can locate, so it may have been the Archduke that broke the camel's back. We're pretty sure that Aum Shin Rikyo couldn't be behind this kind of mayhem: they have no history of infowar and have never shown the kind of organizational acumen necessary to take out so many targets at once. Basically, they're not smart enough.

“We're holing up here for the foreseeable future, at least until the bioweapon has been identified and dispersed. We're going to staff the racks and keep the networks up. This is critical infrastructure, and it's our job to make sure it's got five nines of uptime. In times of national emergency, our responsibility to do that doubles.”

One sysadmin put up his hand. He was very daring in a green Incredible Hulk ring-tee, and he was at the young end of the scale.

“Who died and made you king?”

“I have controls for the main security system, keys to every cage, and passcodes for the exterior doors—they're all locked now, by the way. I'm the one who got everyone up here first and called the meeting. I don't care if someone else wants this job, it's a shitty one. But someone needs to have this job.”

“You're right,” the kid said. “And I can do it every bit as well as you. My name's Will Sario.”

Popovich looked down his nose at the kid. “Well, if you'll let me finish talking, maybe I'll hand things over to you when I'm done.”

“Finish, by all means.” Sario turned his back on him and walked to the window. He stared out of it intensely. Felix's gaze was drawn to it, and he saw that there were several oily smoke plumes rising up from the city.

Popovich's momentum was broken. “So that's what we're going to do,” he said.

The kid looked around after a stretched moment of silence. “Oh, is it my turn now?”

There was a round of good-natured chuckling.

“Here's what I think: the world is going to shit. There are coordinated attacks on every critical piece of infrastructure. There's only one way that those attacks could be so well coordinated: via the Internet. Even if you buy the thesis that the attacks are all opportunistic, we need to ask how an opportunistic attack could be organized in minutes: the Internet.”

“So you think we should shut down the Internet?” Popovich laughed a little, but stopped when Sario said nothing.

“We saw an attack last night that nearly killed the Internet. A little DoS on the critical routers, a little DNS-foo, and down it goes like a preacher's daughter. Cops and the military are a bunch of technophobic lusers, they hardly rely on the net at all. If we take the Internet down, we'll disproportionately disadvantage the attackers, while only inconveniencing the defenders. When the time comes, we can rebuild it.”

“You're shitting me,” Popovich said. His jaw literally hung open.

“It's logical,” Sario said. “Lots of people don't like coping with logic when it dictates hard decisions. That's a problem with people, not logic.”

There was a buzz of conversation that quickly turned into a roar.

“Shut UP!” Popovich hollered. The conversation dimmed by one Watt. Popovich yelled again, stamping his foot on the countertop. Finally there was a semblance of order. “One at a time,” he said. He was flushed red, his hands in his pockets.

One sysadmin was for staying. Another for going. They should hide in the cages. They should inventory their supplies and appoint a quartermaster. They should go outside and find the police, or volunteer at hospitals. They should appoint defenders to keep the front door secure.

Felix found to his surprise that he had his hand in the air. Popovich called on him.

“My name is Felix Tremont,” he said, getting up on one of the tables, drawing out his PDA. "I want to read you something.

"'Governments of the Industrial World, you weary giants of flesh and steel, I come from Cyberspace, the new home of Mind. On behalf of the future, I ask you of the past to leave us alone. You are not welcome among us. You have no sovereignty where we gather.

"'We have no elected government, nor are we likely to have one, so I address you with no greater authority than that with which liberty itself always speaks. I declare the global social space we are building to be naturally independent of the tyrannies you seek to impose on us. You have no moral right to rule us nor do you possess any methods of enforcement we have true reason to fear.

"'Governments derive their just powers from the consent of the governed. You have neither solicited nor received ours. We did not invite you. You do not know us, nor do you know our world. Cyberspace does not lie within your borders. Do not think that you can build it, as though it were a public construction project. You cannot. It is an act of nature and it grows itself through our collective actions.'

“That's from the Declaration of Independence of Cyberspace. It was written 12 years ago. I thought it was one of the most beautiful things I'd ever read. I wanted my kid to grow up in a world where cyberspace was free—and where that freedom infected the real world, so meatspace got freer too.”

He swallowed hard and scrubbed at his eyes with the back of his hand. Van awkwardly patted him on the shoe.

“My beautiful son and my beautiful wife died today. Millions more, too. The city is literally in flames. Whole cities have disappeared from the map.”

He coughed up a sob and swallowed it again.

"All around the world, people like us are gathered in buildings like this. They were trying to recover from last night's worm when disaster struck. We have independent power. Food. Water.

"We have the network, that the bad guys use so well and that the good guys have never figured out.

"We have a shared love of liberty that comes from caring about and caring for the network. We are in charge of the most important organizational and governmental tool the world has ever seen. We are the closest thing to a government the world has right now. Geneva is a crater. The East River is on fire and the UN is evacuated.

"The Distributed Republic of Cyberspace weathered this storm basically unscathed. We are the custodians of a deathless, monstrous, wonderful machine, one with the potential to rebuild a better world.

“I have nothing to live for but that.”

There were tears in Van's eyes. He wasn't the only one. They didn't applaud him, but they did one better. They maintained respectful, total silence for seconds that stretched to a minute.

“How do we do it?” Popovich said, without a trace of sarcasm.

Part 7

The newsgroups were filling up fast. They'd announced them in news.admin.net-abuse.email, where all the spamfighters hung out, and where there was a tight culture of camaraderie in the face of full-out attack.

The new group was alt.november5-disaster.recovery, with .recovery.goverance, .recovery.finance, .recovery.logistics and .recovery.defense hanging off of it. Bless the wooly alt. hierarchy and all those who sail in her.

The sysadmins came out of the woodwork. The Googleplex was online, with the stalwart Queen Kong bossing a gang of rollerbladed grunts who wheeled through the gigantic data-center swapping out dead boxen and hitting reboot switches. The Internet Archive was offline in the Presidio, but the mirror in Amsterdam was live and they'd redirected the DNS so that you'd hardly know the difference. Amazon was down. Paypal was up. Blogger, Typepad and Livejournal were all up, and filling with millions of posts from scared survivors huddling together for electronic warmth.

The Flickr photostreams were horrific. Felix had to unsubscribe from them after he caught a photo of a woman and a baby, dead in a kitchen, twisted into an agonized heiroglyph by the bioagent. They didn't look like Kelly and 2.0, but they didn't have to. He started shaking and couldn't stop.

Wikipedia was up, but limping under load. The spam poured in as though nothing had changed. Worms roamed the network.

.recovery.logistics was where most of the action was.

> We can use the newsgroup voting mechanism to hold regional

> elections

Felix knew that this would work. Usenet newsgroup votes had been running for more than twenty years without a substantial hitch.

> We'll elect regional representatives and they'll pick a Prime

> Minister.

The Americans insisted on President, which Felix didn't like. Seemed too partisan. His future wouldn't be the American future. The American future had gone up with the White House. He was building a bigger tent than that.

There were French sysadmins online from France Telecom. The EBU's data-center had been spared in the attacks that hammered Geneva, and it was filled with wry Germans whose English was better than Felix's. They got on well with the remains of the BBC team in Canary Wharf.

They spoke polyglot English in .recovery.logistics, and Felix had momentum on his side. Some of the admins were cooling out the inevitable stupid flamewars with the practice of long years. Some were chipping in useful suggestions.

Surprisingly few thought that Felix was off his rocker.

> I think we should hold elections as soon as possible. Tomorrow

> at the latest. We can't rule justly without the consent of the

> governed.

Within seconds the reply landed in his inbox.

> You can't be serious. Consent of the governed? Unless I miss my

> guess, most of the people you're proposing to govern are puking

> their guts out, hiding under their desks, or wandering

> shell-shocked through the city streets. When do THEY get a vote?

Felix had to admit she had a point. Queen Kong was sharp. Not many woman sysadmins, and that was a genuine tragedy. Women like Queen Kong were too good to exclude from the field. He'd have to hack a solution to get women balanced out in his new government. Require each region to elect one woman and one man?

He happily clattered into argument with her. The elections would be the next day; he'd see to it.

Part 8

“Prime Minister of Cyberspace? Why not call yourself the Grand Poobah of the Global Data Network? It's more dignified, sounds cooler and it'll get you just as far.” Will had the sleeping spot next to him, up in the cafeteria, with Van on the other side. The room smelled like a dingleberry: twenty-five sysadmins who hadn't washed in at least a day all crammed into the same room. For some of them, it had been much, much longer than a day.

“Shut up, Will,” Van said. “You wanted to try to knock the Internet offline.”

“Correction: I want to knock the Internet offline. Present-tense”

Felix cracked one eye. He was so tired, it was like lifting weights.

“Look, Sario—if you don't like my platform, put one of your own forward. There are plenty of people who think I'm full of shit and I respect them for that, since they're all running opposite me or backing someone who is. That's your choice. What's not on the menu is nagging and complaining. Bedtime now, or get up and post your platform.”

Sario sat up slowly, unrolling the jacket he had been using for a pillow and putting it on. “Screw you guys, I'm out of here.”

“I thought he'd never leave,” Felix said and turned over, lying awake a long time, thinking about the election.

There were other people in the running. Some of them weren't even sysadmins. A US Senator on retreat at his summer place in Wyoming had generator power and a satellite phone. Somehow he'd found the right newsgroup and thrown his hat into the ring. Some anarchist hackers in Italy strafed the group all night long, posting broken-English screeds about the political bankruptcy of “governance” in the new world. Felix looked at their netblock and determined that they were probably holed up in a small Interaction Design institute near Turin. Italy had been hit very bad, but out in the small town, this cell of anarchists had taken up residence.

A surprising number were running on a platform of shutting down the Internet. Felix had his doubts about whether this was even possible, but he thought he understood the impulse to finish the work and the world. Why not? From every indication, it seemed that the work to date had been a cascade of disasters, attacks, and opportunism, all of it adding up to Gotterdammerung. A terrorist attack here, a lethal counteroffensive there from an overreactive government... Before long, they'd made short work of the world.

He fell asleep thinking about the logistics of shutting down the Internet, and dreamed bad dreams in which he was the network's sole defender.

He woke to a papery, itchy sound. He rolled over and saw that Van was sitting up, his jacket balled up in his lap, vigorously scratching his skinny arms. They'd gone the color of corned beef, and had a scaly look. In the light streaming through the cafeteria windows, skin motes floated and danced in great clouds.

“What are you doing?” Felix sat up. Watching Van's fingernails rip into his skin made him itch in sympathy. It had been three days since he'd last washed his hair and his scalp sometimes felt like there were little egg-laying insects picking their way through it. He'd adjusted his glasses the night before and had touched the backs of his ears; his finger came away shining with thick sebum. He got blackheads in the backs of his ears when he didn't shower for a couple days, and sometimes gigantic, deep boils that Kelly finally popped with sick relish.

“Scratching,” Van said. He went to work on his head, sending a cloud of dandruff-crud into the sky, there to join the scurf that he'd already eliminated from his extremeties. “Christ, I itch all over.”

Felix took Mayor McCheese from Van's backpack and plugged it into one of the Ethernet cables that snaked all over the floor. He googled everything he could think of that could be related to this. “Itchy” yielded 40,600,000 links. He tried compound queries and got slightly more discriminating links.

“I think it's stress-related excema,” Felix said, finally.

“I don't get excema,” Van said.

Felix showed him some lurid photos of red, angry skin flaked with white. “Stress-related excema,” he said, reading the caption.

Van examined his arms. “I have excema,” he said.

“Says here to keep it moisturized and to try cortisone cream. You might try the first aid kit in the second-floor toilets. I think I saw some there.” Like all of the sysadmins, Felix had had a bit of a rummage around the offices, bathrooms, kitchen and store-rooms, squirreling away a roll of toilet-paper in his shoulder-bag along with three or four power-bars. They were sharing out the food in the caf by unspoken agreement, every sysadmin watching every other for signs of gluttony and hoarding. All were convinced that there was hoarding and gluttony going on out of eyeshot, because all were guilty of it themselves when no one else was watching.

Van got up and when his face hove into the light, Felix saw how puffed his eyes were. “I'll post to the mailing-list for some antihistamine,” Felix said. There had been four mailing lists and three wikis for the survivors in the building within hours of the first meeting's close, and in the intervening days they'd settled on just one. Felix was still on a little mailing list with five of his most trusted friends, two of whom were trapped in cages in other countries. He suspected that the rest of the sysadmins were doing the same.

Van stumbled off. “Good luck on the elections,” he said, patting Felix on the shoulder.

Felix stood and paced, stopping to stare out the grubby windows. The fires still burned in Toronto, more than before. He'd tried to find mailing lists or blogs that Torontonians were posting to, but the only ones he'd found were being run by other geeks in other data-centers. It was possible—likely, even—that there were survivors out there who had more pressing priorities than posting to the Internet. His home phone still worked about half the time but he'd stopped calling it after the second day, when hearing Kelly's voice on the voicemail for the fiftieth time had made him cry in the middle of a planning meeting. He wasn't the only one.

Election day. Time to face the music.

> Are you nervous?

> Nope,

Felix typed.

> I don't much care if I win, to be honest. I'm just glad we're doing this. The alternative was sitting around with our thumbs up our ass, waiting for someone to crack up and open the door.

The cursor hung. Queen Kong was very high latency as she bossed her gang of Googloids around the Googleplex, doing everything she could to keep her data center online. Three of the offshore cages had gone offline and two of their six redundant network links were smoked. Lucky for her, queries-per-second were way down.

> There's still China

she typed. Queen Kong had a big board with a map of the world colored in Google-queries-per-second, and could do magic with it, showing the drop-off over time in colorful charts. She'd uploaded lots of video clips showing how the plague and the bombs had swept the world: the initial upswell of queries from people wanting to find out what was going on, then the grim, precipitous shelving off as the plagues took hold.

> China's still running about ninety percent nominal.

Felix shook his head.

> You can't think that they're responsible

> No

she typed, but then she started to key something and then stopped.

> No of course not. I believe the Popovich Hypothesis. Every asshole in the world is using the other assholes for cover. But China put them down harder and faster than anyone else. Maybe we've finally found a use for totalitarian states.

Felix couldn't resist. He typed:

> You're lucky your boss can't see you type that. You guys were pretty enthusiastic participants in the Great Firewall of China.

> Wasn't my idea

she typed.

> And my boss is dead. They're probably all dead. The whole Bay Area got hit hard, and then there was the quake.

They'd watched the USGS's automated data-stream from the 6.9 that trashed northern Cal from Gilroy to Sebastapol. Soma webcams revealed the scope of the damage—gas main explosions, seismically retrofitted buildings crumpling like piles of children's blocks after a good kicking. The Googleplex, floating on a series of gigantic steel springs, had shook like a plateful of jello, but the racks had stayed in place and the worst injury they'd had was a badly bruised eye on a sysadmin who'd caught a flying cable-crimper in the face.

> Sorry. I forgot.

> It's OK. We all lost people, right?

> Yeah. Yeah. Anyway, I'm not worried about the election. Whoever wins, at least we're doing SOMETHING

> Not if they vote for one of the fuckrags

Fuckrag was the epithet that some of the sysadmins were using to describe the contingent that wanted to shut down the Internet. Queen Kong had coined it—apparently it had started life as a catch-all term to describe clueless IT managers that she'd chewed up through her career.

> They won't. They're just tired and sad is all. Your endorsement will carry the day

The Googloids were one of the largest and most powerful blocs left behind, along with the satellite uplink crews and the remaining transoceanic crews. Queen Kong's endorsement had come as a surprise and he'd sent her an email that she'd replied to tersely: “can't have the fuckrags in charge.”

> gtg

she typed and then her connection dropped. He fired up a browser and called up google.com. The browser timed out. He hit reload, and then again, and then the Google front-page came back up. Whatever had hit Queen Kong's workplace—power failure, worms, another quake—she had fixed it. He snorted when he saw that they'd replaced the O's in the Google logo with little planet Earths with mushroom clouds rising from them.

Part 9

“Got anything to eat?” Van said to him. It was mid-afternoon, not that time particularly passed in the data-center. Felix patted his pockets. They'd put a quartermaster in charge, but not before everyone had snagged some chow out of the machines. He'd had a dozen power-bars and some apples. He'd taken a couple sandwiches but had wisely eaten them first before they got stale.

“One power-bar left,” he said. He'd noticed a certain looseness in his waistline that morning and had briefly relished it. Then he'd remembered Kelly's teasing about his weight and he'd cried some. Then he'd eaten two power bars, leaving him with just one left.

“Oh,” Van said. His face was hollower than ever, his shoulders sloping in on his toast-rack chest.

“Here,” Felix said. “Vote Felix.”

Van took the power-bar from him and then put it down on the table. “OK, I want to give this back to you and say, 'No, I couldn't,' but I'm fucking hungry, so I'm just going to take it and eat it, OK?”

“That's fine by me,” Felix said. “Enjoy.”

“How are the elections coming?” Van said, once he'd licked the wrapper clean.

“Dunno,” Felix said. “Haven't checked in a while.” He'd been winning by a slim margin a few hours before. Not having his laptop was a major handicap when it came to stuff like this. Up in the cages, there were a dozen more like him, poor bastards who'd left the house on Der Tag without thinking to snag something WiFi-enabled.

“You're going to get smoked,” Sario said, sliding in next to them. He'd become famous in the center for never sleeping, for eavesdropping, for picking fights in RL that had the ill-considered heat of a Usenet flamewar. “The winner will be someone who understands a couple of fundamental facts.” He held up a fist, then ticked off his bullet points by raising a finger at a time. “Point: The terrorists are using the Internet to destroy the world, and we need to destroy the Internet first. Point: Even if I'm wrong, the whole thing is a joke. We'll run out of generator-fuel soon enough. Point: Or if we don't, it will be because the old world will be back and running, and it won't give a crap about your new world. Point: We're gonna run out of food before we run out of shit to argue about or reasons not to go outside. We have the chance to do something to help the world recover: we can kill the net and cut it off as a tool for bad guys. Or we can rearrange some more deck chairs on the bridge of your personal Titanic in the service of some sweet dream about an 'independent cyberspace.'”

The thing was that Sario was right. They would be out of fuel in two days—intermittent power from the grid had stretched their generator lifespan. And if you bought his hypothesis that the Internet was primarily being used as a tool to organize more mayhem, shutting it down would be the right thing to do.

But Felix's son and his wife were dead. He didn't want to rebuild the old world. He wanted a new one. The old world was one that didn't have any place for him. Not anymore.

Van scratched his raw, flaking skin. Puffs of dander and scurf swirled in the musty, greasy air. Sario curled a lip at him. “That is disgusting. We're breathing recycled air, you know. Whatever leprosy is eating you, aerosolizing it into the air supply is pretty anti-social.”

“You're the world's leading authority on anti-social, Sario,” Van said. “Go away or I'll multi-tool you to death.” He stopped scratching and patted his sheathed multi-pliers like a gunslinger.

“Yeah, I'm anti-social. I've got Asperger's and I haven't taken any meds in four days. What's your fucking excuse.”

Van scratched some more. “I'm sorry,” he said. “I didn't know.”

Sario cracked up. “Oh, you are priceless. I'd bet that three quarters of this bunch is borderline autistic. Me, I'm just an asshole. But I'm one who isn't afraid to tell the truth, and that makes me better than you, dickweed.”

“Fuckrag,” Felix said, “fuck off.”

Part 10

They had less than a day's worth of fuel when Felix was elected the first ever Prime Minister of Cyberspace. The first count was spoiled by a bot that spammed the voting process and they lost a critical day while they added up the votes a second time.

But by then, it was all seeming like more of a joke. Half the data-centers had gone dark. Queen Kong's net-maps of Google queries were looking grimmer and grimmer as more of the world went offline, though she maintained a leader-board of new and rising queries—largely related to health, shelter, sanitation and self-defense.

Worm-load slowed. Power was going off to many home PC users, and staying off, so their compromised PCs were going dark. The backbones were still lit up and blinking, but the missives from those data-centers were looking more and more desperate. Felix hadn't eaten in a day and neither had anyone in a satellite Earth-station of transoceanic head-end.

Water was running short, too.

Popovich and Rosenbaum came and got him before he could do more than answer a few congratulatory messages and post a canned acceptance speech to newsgroups.

“We're going to open the doors,” Popovich said. Like all of them, he'd lost weight and waxed scruffy and oily. His BO was like a cloud coming off a trash-bags behind a fish-market on a sunny day. Felix was quite sure he smelled no better.

“You're going to go for a reccy? Get more fuel? We can charter a working group for it—great idea.”

Rosenbaum shook his head sadly. “We're going to go find our families. Whatever is out there has burned itself out. Or it hasn't. Either way, there's no future in here.”

“What about network maintenance?” Felix said, thought he knew the answers. “Who'll keep the routers up?”

“We'll give you the root passwords to everything,” Popovich said. His hands were shaking and his eyes were bleary. Like many of the smokers stuck in the data-center, he'd gone cold turkey this week. They'd run out of caffeine products two days earlier, too. The smokers had it rough.

“And I'll just stay here and keep everything online?”

“You and anyone else who cares anymore.”

Felix knew that he'd squandered his opportunity. The election had seemed noble and brave, but in hindsight all it had been was an excuse for infighting when they should have been figuring out what to do next. The problem was that there was nothing to do next.

“I can't make you stay,” he said.

“Yeah, you can't.” Popovich turned on his heel and walked out. Rosenbaum watched him go, then he gripped Felix's shoulder and squeezed it.

“Thank you, Felix. It was a beautiful dream. It still is. Maybe we'll find something to eat and some fuel and come back.”

Rosenbaum had a sister whom he'd been in contact with over IM for the first days after the crisis broke. Then she'd stopped answering. The sysadmins were split among those who'd had a chance to say goodbye and those who hadn't. Each was sure the other had it better.

They posted about it on the internal newsgroup—they were still geeks, after all, and there was a little honor guard on the ground floor, geeks who watched them pass toward the double doors. They manipulated the keypads and the steel shutters lifted, then the first set of doors opened. They stepped into the vestibule and pulled the doors shut behind them. The front doors opened. It was very bright and sunny outside, and apart from how empty it was, it looked very normal. Heartbreakingly so.

The two took a tentative step out into the world. Then another. They turned to wave at the assembled masses. Then they both grabbed their throats and began to jerk and twitch, crumpling in a heap on the ground.

“Shiii—!” was all Felix managed to choke out before they both dusted themselves off and stood up, laughing so hard they were clutching their sides. They waved once more and turned on their heels.

“Man, those guys are sick,” Van said. He scratched his arms, which had long, bloody scratches on them. His clothes were so covered in scurf they looked like they'd been dusted with icing sugar.

“I thought it was pretty funny,” Felix said.

“Christ I'm hungry,” Van said, conversationally.

“Lucky for you, we've got all the packets we can eat,” Felix said.

“You're too good to us grunts, Mr President,” Van said.

“Prime Minister,” he said. “And you're no grunt, you're the Deputy Prime Minister. You're my designated ribbon-cutter and hander-out of oversized novelty checks.”

It buoyed both of their spirits. Watching Popovich and Rosenbaum go, it buoyed them up. Felix knew then that they'd all be going soon.

That had been pre-ordained by the fuel-supply, but who wanted to wait for the fuel to run out, anyway?

Part 11

- Phân nửa nhóm của tôi bỏ đi sáng nay.

Queen Kong gõ bàn phím. Google vẫn còn đứng vững. Tải của các máy chủ giờ đây ít hơn nhiều so với trước kia, khi mà Google còn chạy trên một mớ PC ráp tay đặt dưới gầm bàn ở Stanford.

- Bên này còn có một phần tư.

Felix trả lời. Lúc đó là một ngày sau khi Popovich và Rosenbaum bỏ đi, nhưng lưu thông trên các nhóm tin giảm về gần zero. Anh và Vân không có thời gian chơi trò Cộng hòa Không gian Điều khiển. Họ còn bận học cách điều khiển cái hệ thống mà Popovich để lại, những bộ định tuyến to đùng mà nay trở thành giao điểm của mọi đường trục chính ở Canada.

Thỉnh thoảng lại có ai đó gửi thông điệp lên nhóm tin, chủ yếu để chào tạm biệt. Những ngọn lửa chiến tranh hồi trước – về việc ai sẽ làm Thủ tướng, liệu có nên ngắt mạng không, hay ai đã lấy quá nhiều đồ ăn – nay đã tàn lụi hẳn rồi.

Anh tải lại nhóm tin. Một thông điệp đặc trưng:

- Tiến trình chạy trốn trên Solaris TK.

- Chào. Tôi chỉ là một Kỹ sư Hệ thống Microsoft hạng ruồi nhưng tôi là người duy nhất còn lại đây. Chỗ tôi có 4 bộ ghép kênh vừa bị ngắt. Có vẻ như một chương trình kế toán đang tính xem nên gửi hóa đơn bao nhiêu tiền, và nó sinh ra hàng chục ngàn mạch cùng chạy, xơi tái cả file trao đổi. Tôi muốn chặn nó lại nhưng không thể làm được. Liệu có câu thần chú nào để bắt cái máy chủ trời đánh này dừng lại không ? Thật ra thì cũng chẳng còn khách hàng nào trả tiền cho chúng tôi nữa. Tôi định hỏi cái tay viết ra chương trình này, nhưng theo chỗ tôi biết được thì hắn đã tử nạn rồi.

Anh tải lại nhóm tin lần nữa. Có một thông điệp phản hồi. Một thông điệp ngắn, có căn cứ, hữu ích – thứ mà người ta hầu như không gặp ở những nhóm tin lớn nơi đám tay mơ chuyên hỏi những câu ngu ngốc. Ngày tận thế đã khơi lại đức tính kiên trì giúp đỡ trong cộng đồng vận hành hệ thống.

Vân lướt qua vai anh. “Quỷ thật. Ai mà nghĩ hắn biết điều đó?”

Anh nhìn lại thông điệp một lần nữa. Người gửi là Will Sario.

Anh bật cửa sổ chat với hắn.

- Sario, tôi nghĩ cậu muốn ngắt mạng. Sao cậu lại giúp tụi kỹ sư MS sửa máy ?

- A ngài Thủ tướng. Cứ cho là tôi không thể chịu được khi nhìn cái máy bị dày vò trong tay một kẻ nghiệp dư.

Anh chuyển qua kênh của Queen Kong.

- Bao nhiêu lâu ?

- Từ lúc tôi thức dậy và hết sạch đồ ăn thì là 2 ngày, cho đến lúc cạn nhiên liệu - 3 ngày nữa.

- Phì, tôi cũng có được ngủ tối qua đâu. Bên này thiếu người quá.

- Em là Monica, sống ở Pasadena và em đang chán làm bài tập. Anh có muốn coi ảnh em không?

Bọ Trojan lan tràn trên khắp các trang chat IRC, nhảy vào mọi kênh có lưu thông. Đôi lúc có thể thấy 5 hay 6 con bọ tán tỉnh lẫn nhau. Khá là bực mình khi nhìn cảnh tượng một mã độc tìm cách lừa chính nó để tải xuống một con bọ Trojan!

Họ đá bọn bọ ra khỏi kênh chat hầu như đồng thời. Anh có một đoạn lệnh để làm việc này. Bọn thư rác biến mất không còn dấu vết.

- Làm sao đám thư rác này vẫn còn nhiều thế? Một nửa số trung tâm dữ liệu đã tắt rồi kia mà.

Queen Kong dừng một lúc lâu trước khi trả lời. Như một thói quen, khi Kong bị trễ, anh lại mở lại trang chủ của Google. Để chắc chắn là nó còn bị ngắt.

- Sario, cậu còn đồ ăn không? > You won't miss a couple more meals, Your Excellency Van had gone back to Mayor McCheese but he was in the same channel. “What a dick. You're looking pretty buff, though, dude.”

Vân trông mệt mỏi, tưởng chừng một cơn gió nhẹ cũng xô ngã được. Giọng của anh thều thào:

- Này Kong, mọi việc ổn chứ?

- Vẫn ổn, chỉ có điều phải đi dọn dẹp mấy thứ.

- Lưu thông thế nào Vân ?

- Từ sáng đến giờ giảm mất 25% rồi.

Có một số nút vẫn còn kết nối thông qua họ. Có lẽ hầu hết số đó là khách hàng gia đình hoặc doanh nghiệp, vẫn còn có điện và đường trung kế vẫn hoạt động được.

Cứ một lát, Felix lại câu trộm vào những kết nối đó để xem liệu có tìm được ai biết thông tin gì về thế giới bên ngoài không. Hầu hết chỉ thu được những tín hiệu tự động: sao lưu mạng, cập nhật tình trạng. Và thư rác. Rất nhiều thư rác.

- Thư rác vẫn còn vì các dịch vụ chặn thư rác bị hư hại nhanh hơn là các dịch vụ phát tán chúng. Tất cả các bộ chống sâu máy tính đều tập trung ở vài nơi. Còn những bộ phát tán thì nằm trên hàng triệu máy tính thây ma. Chỉ có thể chặn chúng nếu người dùng đủ khả năng tắt máy tính gia đình của họ trước khi ngã gục.

- Cứ đà này chúng ta sẽ chỉ còn định tuyến cho thư rác trước khi đến giờ ăn tối.

Vân hắng giọng, một âm thanh đau khổ cất lên. “Khoảng lúc đó thôi.” Anh nói. “Thậm chí tôi nghĩ còn sớm hơn thế. Felix, tôi cho là chẳng ai biết nếu chúng ta âm thầm rút khỏi đây.”

Felix nhìn Vân, da anh ta đỏ như gà chọi và đầy những vết gãi đang lên sẹo, ngón tay thì run run.

“Cậu uống đủ nước chứ?”

Vân gật đầu. “Suốt cả ngày, cứ 10 giây một lần. Bất kỳ thứ gì để đầy bụng.” Anh chỉ vào cái vỏ chai Pepsi Max đầy nước đặt bên cạnh.

“Phải họp mọi người lại thôi.” Felix nói.

Part 12

Họ từng có 43 người vào ngày N. Giờ chỉ còn 15. Sáu người đã bỏ đi, nói rằng đi dự một cuộc họp. Những người khác đều hiểu bản chất của “cuộc họp” đó, không đợi phải nói ra.

“Thế đấy, các anh còn đợi gì mà không cho nó chết? “ Sario là người duy nhất còn đủ sức lực để mà tức giận. Hắn sẽ còn tức giận đến lúc xuống mồ. Những mạch máu ở cổ và trán hắn phồng lên một cách giận dữ. Hắn lắc lắc nắm đấm một cách giận dữ. Các nhân viên khác đều cụp mắt né Sario, trong cả cuộc họp chỉ nhất loạt ngước lên nhìn có một lần, nhưng không ngó ngàng gì đến lưu thoại hay bảng theo dõi cung cấp dịch vụ.

“Sario, cậu chơi xỏ tôi phải không,” Felix nói. “Cậu muốn rút cái dây điện chết tiệt đó hả?”

“Tôi muốn nó chết tươi,” hắn gào lên. “Tôi không muốn nó thoi thóp ở đây, ỉa xi đái dầm suốt cả đời. Tôi muốn cộng đồng chúng ta cho nó một phát đạn ân huệ. Tôi muốn loài người hành động quyết đoán. Không thể để cho hỗn độn, mã độc và sâu máy tính chiến thắng được. Chó đẻ thật, bên ngoài kia là thế đấy.”

Ở quán cafe trên tầng thượng, các cửa xung quanh đều được che rèm, theo lệ thường ở đây. Nhưng bây giờ Sario đang chạy vòng quanh, giật tung tất cả rèm xuống. Hắn lấy đâu ra sức lực thế nhỉ? Felix tự hỏi. Anh chỉ đủ sức lê bước lên các bậc cầu thang tới phòng họp.

Ánh nắng tràn vào phòng. Ngoài kia là một ngày nắng đẹp, nhưng từ đỉnh cao của Toronto phóng tầm mắt tới tận chân trời, người ta cũng chỉ nhìn thấy những đụn khói bốc lên. Tháp TD, một tòa nhà khổng lồ hiện đại xây bằng gạch và kính, đang phụt lửa lên trời. “Thế giới sụp đổ rồi, mọi thứ đều sẽ đi theo nó thôi.”

“Nghe này, nếu ta để cái mạng này chết từ từ, vài phần của nó sẽ còn trực tuyến đến hàng tháng sau. Có thể hàng năm sau. Nhưng cái gì sẽ hoạt động trên đó? Mã độc. Sâu máy tính. Thư rác. Các tiến trình hệ thống. Các lệnh chuyển vùng. Những thứ ta dùng thì cứ hư hỏng dần dần và phải bảo trì liên tục. Những thứ ta vứt đi thì lại tồn tại mãi. Ta sẽ để cái mạng này lại như hố rác. Nó sẽ là một di sản tệ hại của chúng ta, một cái di sản gồm tất cả những gì mà một ai đó đã từng gõ phím để tạo ra. Cậu có hiểu không? Chúng ta sẽ để nó chết dần như một con chó ốm, thay vì nã cho nó một phát đạn vào đầu”

Vân gãi gãi má, và Felix thấy cậu ta lau nước mắt.

“Sario, cậu nói không sai, nhưng mà cũng chẳng đúng,” anh nói. “Nên để nó chạy ì ạch thế này. Tất cả chúng ta rồi còn ì ạch một thời gian dài, nhưng biết đâu nó được việc cho ai đó. Nếu như nó còn chuyển được một gói tin từ người này sang người khác, ở bất kỳ nơi nào trên thế giới, nó vẫn còn được việc.”

“Nếu cậu muốn tắt nó đi thì cứ việc,” Felix nói tiếp. “Tôi là Thủ tướng và tôi cho phép. Tôi sẽ để lại mật khẩu root cho các bạn. Cho tất cả các bạn.” Anh bước đến bên tấm bảng, chỗ những nhân viên nhà hàng dùng để viết thực đơn trong ngày. Bây giờ nó đầy những dấu vết của các cuộc tranh cãi nảy lửa giữa những sysadmin, kể từ ngày xảy ra chuyện này.

Anh lấy ống tay áo chùi sạch một góc bảng và bắt đầu viết ra những mật khẩu số-chữ phức tạp, điểm xuyết bởi các dấu ngắt. Felix có khả năng trời phú để nhớ những mật khẩu kiểu này. Anh ngờ rằng còn lâu anh mới cần đến cái khả năng đó một lần nữa.

Part 13

- Đi thôi Kong. Đằng nào cũng sắp hết dầu rồi.

- Được thôi. Thật là vinh dự, thưa Thủ tướng.

- Chị ổn chứ ?

- Tôi đã lệnh cho một tay sysadmin trẻ đi tìm vài thứ đồ phụ nữ tôi cần, và chúng tôi tìm thấy một bộ đệm thực phẩm đủ dùng cho vài tuần – giờ còn có 15 sysadmin ở đây thôi – thế là sướng tỉnh người.

- Chị tài thật đấy Queen Kong. Nhưng đừng cố làm người hùng. Khi nào cần đi thì cứ đi. Ngoài kia chắc phải có thứ gì đó.

- Cứ giữ chắc đã Felix, nghiêm túc đấy. Tiện đây, anh có biết là vấn tin ở Romania đã chạy được rồi không ? Chắc họ đã gượng lại được.

- Thật thế à ?

- Thật đấy. Còn lâu mới hạ được cánh ta, sống dai lắm.

Mạng bị ngắt. Anh đóng cửa sổ Firefox và mở lại Google – trang chủ không mở được. Anh thử đi thử lại, nhưng nó vẫn không hiện ra. Anh nhắm mắt lại, nghe thấy Vân gãi chân và gõ phím.

“Họ đang sao lưu,” Vân nói.

Felix thở phào. Anh gửi tin nhắn lên nhóm tin, viết đi viết lại năm lần trước khi gửi, “Giữ lấy chỗ này nhé. Một ngày nào đó bọn tôi sẽ quay lại.”

Tất cả mọi người đã đi, trừ Sario. Hắn không chịu đi, nhưng cũng xuống tiễn họ.

Các sysadmin tụ tập ở tiền sảnh, Felix mở cửa an ninh và ánh sáng ùa vào. Sario chìa tay ra:

“Chúc may mắn,” hắn nói.

“Chúc cậu may mắn,” Felix nói. Sario nắm chặt tay anh, dù anh nghĩ hắn không có quyền làm thế. “Có thể anh đã đúng.” Hắn nói.

“Có thể thế,” Anh nói. “Liệu cậu có rút dây cắm ra không?”

Sario ngước lên trần, làm ra vẻ săm soi vào sàn nhà gia cường chất đầy những giá đỡ đang kêu rào rào. “Ai mà biết được?” Cuối cùng hắn cũng nói.

Vân gãi, và một đám bụi xoáy tung lên trong tia nắng.

“Đi tìm hiệu thuốc cho cậu đi,” Felix nói, bước ra phía cửa. Những sysadmin khác đi theo anh.

Họ đợi cửa bên trong đóng hẳn rồi mới mở cửa ngoài. Không khí có mùi như cỏ mới cắt, như những giọt mưa mới rơi, như hồ nước và bầu trời, như không gian và thế giới, như một người bạn cũ chưa từng gặp mặt.

“Tạm biệt, Felix,” Những sysadmin khác chào anh rồi tản đi. Anh vẫn đứng sững ở bậc trên cùng của cái cầu thang bê tông. Nắng chiếu vào mặt anh và làm anh chảy nước mắt.

“Hình như có một hiệu thuốc Shopper ở King Street,” anh nói với Vân. “Ta sẽ đập cửa sổ và lấy cho cậu một ít thuốc mỡ bôi.”

“Anh là Thủ tướng kia mà, đi trước đi.” Vân nói

Llddhh

Part 14

Không có ma nào trên đường, trong suốt cả 15 phút họ đi trên đường. Không có một tiếng động nào, ngoại trừ vài tiếng chim kêu và gầm gừ từ xa vọng lại, và tiếng gió thổi qua đám dây điện trên đầu họ. Giống như họ đang đi trên Mặt Trăng.

“Hiệu Shopper’s phải còn sôcôla,” Vân nói

Dạ dày của Felix quặn lại. Thức ăn. “Ối chà,” anh nói, nước miếng tứa ra đầy mồm.

Họ đi ngang qua một chiếc xe gia đình. Ghế trước là một cái xác khô của một phụ nữ, ôm chặt xác một đứa trẻ, và ngay lập tức anh thấy buồn nôn, dù không ngửi thấy mùi qua cửa xe đóng kín.

Mấy ngày nay, anh quên bẵng Kelly và 2.0. Felix ngã quỳ xuống và nôn ọe một lần nữa. Đây là thế giới thực, nơi anh đã mất cả gia đình. Anh chỉ muốn nằm xoài trên vỉa hè, và đợi Thần Chết đến mang đi.

Cánh tay thô ráp của Vân luồn vào dưới nách anh và lôi anh dậy. “Không phải lúc này,” Vân nói. “Chừng nào chúng ta có một chỗ trú an toàn và kiếm được thức ăn, thì cậu muốn làm gì cũng được. Nhưng không phải bây giờ. Hiểu không Felix ? Mẹ kiếp không phải bây giờ!”

Chửi bới đã có tác dụng. Anh lại đứng dậy được, nhưng đầu gối run bắn lên.

“Chì còn một khối nhà nữa thôi,” Vân nói, quàng cánh tay của Felix lên vai và xốc anh đi.

“Cám ơn cậu, Vân. Tôi xin lỗi.”

“Không sao. Không định xúc phạm cậu đâu, nhưng cậu phải đi tắm thôi, mùi kinh lắm.”

“Không sao.”

Hiệu Shopper’s có một cánh cổng an ninh bằng kim loại, nhưng nó đã bị giật ra khỏi cái cửa sổ vỡ. Felix và Vân lách qua lỗ hổng và bước vào trong cửa hàng tối tăm này. Một vài tủ bày hàng bị đổ, nhưng những thứ khác thì vẫn ổn. Cạnh quầy tính tiền, Felix tìm thấy giá để kẹo cùng lúc với Vân. Họ ăn ngấu nghiến, kẹo dính đầy mặt.

“Ăn như lợn!”

Cả hai quay phắt về phía có tiếng nói. Đó là một cô gái, cầm một cái rìu cứu hỏa to gần bằng người. Cô mặc một cái áo choàng phòng thí nghiệm và xỏ một đôi giày đi trong nhà.

“Cứ lấy những thứ các anh cần, xong rồi đi ra. OK? Ở đây không cần thêm rắc rối nữa.” Cằm cô nhọn và có một cặp mắt sắc sảo. Cô khoảng 40 tuổi. Thật tốt là trông cô không giống Kelly tí nào, vì Felix chỉ muốn ôm choàng lấy cô – và anh đã làm thế. Một người nữa còn sống sót!

“Cô là bác sĩ à?” Felix hỏi. Anh nhìn thấy cô mặc loại áo dành cho bác sĩ phẫu thuật bên dưới áo choàng.

“Anh định dở trò gì?” Cô vung rìu lên.

Felix giơ hai tay lên. “Tôi hỏi thật mà. Cô là bác sĩ à? Hay dược sĩ?”

“Tôi đã từng là y tá chính thức, 10 năm về trước. Nhưng bây giờ hầu như tôi làm thiết kế Web.”

“Cô trêu tôi đấy à?” Felix nói.

“Anh chưa gặp cô gái nào biết về máy tính à?”

“Thật ra thì một người bạn gái của tôi đang điều hành trung tâm dữ liệu của Google. Ý tôi nói là một phụ nữ.”

“Anh trêu tôi đấy à?” Cô nói. “Một phụ nữ điều hành trung tâm dữ liệu Google?”

“Và vẫn còn đang điều hành nó – nó đang kết nối trực tuyến đấy.”

“Không đời nào,” cô nói rồi hạ chiêc rìu xuống.

“Có đời đấy. Cô có kem cortisone không? Để tôi tự giới thiệu. Tôi là Felix, còn đây là Vân. Anh ấy cần một ít thuốc chống dị ứng mà cô đang có dư.”

“Có dư à? Anh bạn già Felix, tôi có đủ doping cho cả trăm năm ở đây. Chúng sẽ hết hạn trước khi được sử dụng. Nhưng có phải anh vừa nói là mạng vẫn vào được à?”

“Vẫn vào được,” anh nói. “Đại loại thế. Chúng tôi đã cố giữ nó cả tuần vừa rồi. Giữ cho nó trực tuyến. Nhưng không chắc nó còn sống được bao lâu nữa.”

“Tôi thậm chí còn không nghĩ là nó sống được kia.” Cô nói và đặt chiếc rìu xuống. “Anh có gì mua bán không? Tôi chẳng cần gì nhiều, nhưng cố gắng tự giải trí bằng việc mua bán với hàng xóm. Nó giống như chơi Civilization ấy mà.”

“Cô có hàng xóm à?”

“Ít nhất là một chục,” cô nói. “Những người ở nhà hàng bên kia đường nấu súp ngon lắm, dù chỉ có rau đóng hộp thôi. Họ lấy tiệt cả xăng khô của tôi rồi.”

“Cô có hàng xóm, và cô còn đổi chác với họ?”

“Ừ, dù chỉ là tượng trưng. Nếu không có họ tôi sẽ cảm thấy rất cô đơn. Tôi giúp họ cả khi họ bị sổ mũi. Nắn lại xương – xương cổ tay bị gãy. Này, các anh có ăn bánh mì Wonder và bơ lạc không? Tôi có hàng đống. Bạn anh có vẻ muốn ăn đấy.”

“Vâng, “ Vân nói. “Chúng tôi chẳng có gì để mua bán, nhưng chúng tôi là những người tận tụy, đang học cách bán chác. Cô có cần người giúp việc không ?”

“Ồ không hẳn.” Cô quay quay cái rìu. “Nhưng tôi sẽ không phiền nếu có bầu bạn ở đây.”

Họ ăn bánh mì kẹp và thêm một ít súp. Những người bên nhà hàng mang súp qua và phục vụ đúng kiểu, dù Felix thấy mũi họ nhăn lại như thể có chuột chết ở đâu đây. Vân đi tắm rửa, rồi đến lượt anh.

“Không ai trong số chúng ta biết phải làm gì.” Cô gái nói. Cô tên là Rosa. Cô tìm được một chai vang và vài cái cốc giấy ở khu bán vật dụng gia đình. “Tôi đã nghĩ chúng ta sẽ thấy trực thăng, xe tăng, thậm chí là kẻ cướp, nhưng hóa ra chẳng có gì.”

“Chính cô cũng ngồi yên trong này đấy thôi.” Felix nói.

“Tôi không muốn mọi người chú ý.”

“Có bao giờ cô nghĩ ngoài kia cũng còn những người như chúng ta không? Nếu chúng ta tập trung lại, có thể ta sẽ nghĩ ra việc gì đó để làm.”

“Hoặc họ sẽ cắt cổ ta.” Cô thêm.

Vân gật đầu. “Cô ấy nói đúng.”

Felix đứng dậy. “Không đời nào, chúng ta không thể nghĩ về họ như vậy được. Thưa quý bà, chúng ta đang ở trong tình thế gay go. Ta có thể đi đến tận cùng của sự cẩu thả, chui vào chỗ trú của mình, hoặc chúng ta thử làm một việc gì đó có ích.”

“Cảm thấy khá hơn chưa?” Cô nói to.

“Chưa. Phải làm một điều gì đó. Làm bất cứ điều gì, hơn là để nó biến đi mất. Christ, cậu sẽ làm gì sau khi đọc xong mọi quyển tạp chí và chén hết khoai tây chiên ở đây ?”

Rosa lắc đầu. “Nói hay đấy,” cô nói. “Nhưng ta có thể làm được cái quỷ gì đây?”

“Gì cũng được,” Felix nói. “Ta sẽ làm một việc gì đó. Gì cũng tốt hơn là ngồi không. Ta sẽ giữ cái mẩu này của thế giới, nơi mọi người có thể chuyện trò với nhau, và chúng ta sẽ mở rộng nó ra. Ta sẽ đi tìm tất cả mọi người mà ta có thể tìm, chăm sóc họ và rồi họ sẽ chăm sóc chúng ta. Chúng ta có thể bị rối loạn, chúng ta có thể thất bại. Nhưng tôi thà chịu thất bại còn hơn bó tay ngồi nhìn.”

Vân cười. “Felix, cậu còn điên hơn cả Sario, cậu biết không ?”

“Chúng ta sẽ đi và việc đầu tiên sáng mai là kéo hắn ra. Hắn sẽ tham gia vào vụ này. Mọi người cùng làm. Cho đến tận cùng thế giới. Thế giới này không thể sụp đổ. Loài người không phải loại có thể tuyệt chủng được.”

Rosa lắc đầu một lần nữa, nhưng đã hơi mỉm cười. “Anh sẽ là gì trong cái thế giới mới này: Đức Giáo hoàng, hay Hoàng đế?”

“Anh ấy thích làm Thủ tướng,” Vân giả vờ thì thào. Thuốc chống dị ứng bắt đầu có tác dụng, và màu đỏ tía trên da của Vân đã chuyển sang màu hồng dịu.

“Cô có muốn làm Bộ trưởng Y tế không ?” Vân nói.

“Các anh,” cô nói, “Không chơi trò nữa. Thế này nhé. Tôi sẽ giúp bằng mọi khả năng, nhưng anh phải hứa không bao giờ bắt tôi gọi anh là Thủ tướng, và anh sẽ không bao giờ gọi tôi là Bộ trưởng Y tế”.

“Xong,” anh nói.

Vân rót thêm vào các ly, dốc ngược chai vang để lấy những giọt rượu cuối cùng.

Họ nâng cốc. “Chúc mừng thế giới”, Felix nói. “Chúc mừng nhân loại”. Anh ngẫm nghĩ. “Chúc mừng tái thiết”.

“Mừng bất kỳ thứ gì”. Vân phụ họa.

“Mừng bất kỳ thứ gì”, Felix nói, “Mừng mọi thứ.”

“Mừng mọi thứ”, Rosa nói.

Họ cạn ly. Anh muốn về thăm nhà – ngắm Kelly và 2.0, dù lòng quặn thắt trước suy nghĩ về những gì anh có thể sẽ nhìn thấy. Nhưng rồi hôm sau, họ bắt tay xây dựng lại. Hàng tháng sau, họ lại bắt đầu lại từ đầu, khi mà những bất đồng đã chia rẽ cái nhúm người mà họ cố kéo lại gần nhau. Một năm sau, họ lại phải làm lại. Rồi năm năm sau nữa, họ sẽ lại bắt đầu từ đầu.

Đã gần sáu tháng kể từ khi anh về nhà lần trước. Vân giúp anh, đưa anh đi bằng chiếc xe đạp mà họ dùng để di chuyển quanh thành phố. Càng đi về phía bắc, mùi gỗ cháy càng dễ nhận thấy. Rất nhiều ngôi nhà đã cháy trụi. Đôi lúc bọn trộm cướp cũng đốt nhà của nạn nhân, nhưng thường thường chúng tự bốc cháy theo, kiểu cháy trong rừng và trên đồi núi mà ta thấy. Họ đi qua sáu khối nhà cháy trụi như thế, hầu như ngạt thở trước khi về đến nhà.

Nhưng ngôi nhà của Felix vẫn đứng vững, như một ốc đảo giữa những khối nhà cổ xưa kỳ quặc, giống như người chủ bất cẩn chỉ vừa đi ra ngoài, mua sơn và dao cắt cỏ về để dọn dẹp nhà cửa.

Sự thật tệ hơn thế nhiều. Anh xuống xe ở lối vào tiểu khu và họ dắt xe đạp, đi cùng nhau trong yên lặng, lắng nghe tiếng gió xào xạc ở ngọn cây. Mùa đông năm nay đến muộn, nhưng nó đã đến, và khi mồ hôi khô đi, Felix bắt đầu thấy rét run.

Anh đã đánh mất chìa khóa. Chắc chúng ở trung tâm dữ liệu, cách xa đây cả một thế giới. Nắm cửa không xoay khi anh vặn nó. Anh xô mạnh vai, nó bật ra khỏi khung gây nên một tiếng đổ vỡ khủng khiếp. Trong nhà toàn là mùi thối.

Cánh cửa vỡ toang khi đổ xuống đất. Nước đọng ở trong nhà, tạo thành những vũng dày hàng mười phân, nổi bọt và bốc mùi. Anh lội qua chúng, cảm thấy ván sàn cong đi vì thấm nước dưới chân mình.

Lên cầu thang, mùi hôi mốc kinh khủng choán lấy anh. Trong phòng ngủ, đám đồ gỗ trông quen thuộc như người bạn cũ. Kelly nằm trên giường với 2.0. Nhìn dáng nằm của họ, anh biết họ đã không ra đi nhẹ nhàng – Kelly xoắn chặt lấy 2.0. Da họ sưng phồng, hầu như không thể nhận ra. Và cái mùi – lạy Chúa, cái mùi khủng khiếp!

Đầu óc Felix quay cuồng. Anh vịn vào bàn trang điểm để khỏi ngã. Một cảm xúc không thể gọi tên – giận dữ, thịnh nộ, buồn bã – làm anh tức thở, hớp lấy không khí như người sắp chết chìm.

Rồi điều đó cũng qua đi. Ngày tận thế đã đến. Kelly và 2.0 đã chết. Và anh còn có việc phải làm. Anh cuộn họ vào một chiếc chăn ướt. Vân giúp anh, theo đúng cách thức. Họ ra sân trước và thay nhau đào huyệt, dùng cái xẻng làm vườn của Kelly lấy ở gara. Họ có nhiều kinh nghiệm đào huyệt, nhiều kinh nghiệm chôn người chết rồi. Họ đào, và thấy những con chó cảnh giác nhìn họ qua đám cỏ từ vườn nhà hàng xóm. Họ đuổi chúng đi, bằng cách táng cho vài hòn đá vào đầu.

Khi đào xong huyệt, họ đặt vợ và con của Felix vào đó. Felix nghĩ xem nên nói gì trước mộ, nhưng cuối cùng không nghĩ ra. Anh đã đào huyệt cho quá nhiều người chồng, quá nhiều người vợ và quá nhiều trẻ em. Chẳng còn từ nào để nói nữa. Felix đào rãnh, buô bán ve chai và chôn người chết. Anh trồng trọt và thu hoạch. Anh sửa xe hơi và học cách làm dầu diezel sinh học. Cuối cùng anh dừng bước ở trung tâm dữ liệu của một chính phủ. Các chính phủ theo nhau sụp đổ, nhưng họ đủ thông minh để lưu lại các bản ghi và họ cần ai đó để giữ cho chúng chạy tốt. Vân đã theo anh.

Họ chat với nhau nhiều lần và đôi khi hóa ra họ đã từng là bạn cũ từ cái thời họ còn điều hành Cộng hòa Không gian Điều khiển Phân tán, và những chuyên gia lập dị kia cứ nhất định gọi anh là Thủ tướng, dù không có ai trong thế giới thật gọi anh như vậy.

Chẳng mấy khi thấy cuộc đời tươi đẹp, hầu như lúc nào cũng tệ. Những vết thương của Felix không bao giờ lành hẳn, và mọi người khác cũng thế. Chúng là những căn bệnh kinh niên dai dẳng và đôi lúc bột phát. Thảm họa nối tiếp thảm họa.

Nhưng Felix thích cái trung tâm dữ liệu này. Giữa những tiếng ồn ào phát ra từ giá để máy, anh chưa bao giờ nghĩ nó sẽ mang đến một ngày mai tươi sáng hơn cho nhân loại, nhưng chắc hẳn không phải là ngày tận thế.

- Đi ngủ đi, Felix.

- Ngay bây giờ đây, Kong. Cho cái phần mềm sao lưu chạy đã.

- Cậu nghiện máy tính mất rồi.

- Tự nhìn lại mình đi.

Anh mở lại trang chủ của Google. Vài năm nay Queen Kong luôn luôn nối trực tuyến. Hệ điều hành của Google thay đổi trang chủ liên tục, khi bị thúc giục. Hôm nay, nó hiện ra hai quả địa cầu hoạt hình, một quả mỉm cười còn quả kia có dáng ưu tư.

Anh nhìn chúng một lúc lâu rồi quay trở lại chỗ thiết bị đầu cuối để kiểm tra sao lưu dự phòng. Chúng đang chạy bình thường, tìm kiếm mọi thông tin đã bị thay đổi từ lần sao lưu sau cùng. Các bản ghi của chính phủ đã được bảo vệ.

- Ngủ ngon nhé.

- Tạm biệt.

Vân vẫy tay chào khi anh mở cái cửa cọt kẹt, rồi vươn vai cho kêu răng rắc.

“Chúc sếp ngủ ngon”.

“Đừng có mà ở đây cả đêm”, Felix nói. “Cậu cũng cần phải ngủ đấy”.

“Quá tốt với đám lính tráng này”, Vân nói, rồi lại tiếp tục gõ.

Felix đi ra cửa và bước trong đêm tối. Sau lưng anh, chiếc máy phát điện bằng diezel sinh học gầm gừ và nhả khói cay xè. Trăng rằm đã lên cao, anh thấy thật dễ chịu. Ngày mai, anh sẽ quay lại để sửa một chiếc máy tính khác, và dọn dẹp mớ hỗn độn này một lần nữa. Sao lại không nhỉ ?

Đó là việc anh vẫn làm. Anh là một sysadmin.

Llddhh 20:14, 2 August 2007 (JST)

See Also

Category:Translations